Ngủ, một trong "tứ khoái" đã được các cụ công nhận có đóng dấu bằng... văn thơ lưu truyền đàng hoàng. Ngủ, còn nhu cầu hàng ngày. Ngủ, còn là văn hóa - vâng, văn hóa ngủ. Ngủ, chính là vấn đề quan tâm của Hội ta hôm nay.
Có lần chúng tôi đi trên chuyến tàu Thống Nhất, và theo thói quen của nghề viết lách đã chộp được tình huống như dưới đây. Trong khi trời mới về chiều nhưng cái nhà bác này đã gác chân vô tư lên ghế đối diện, cản đường đi của nhân viên và hành khách, ngáy vô tư. Không biết bác í đang mơ gì? Không hiểu nhà tàu có nên quy định thêm việc này? Không rõ... v.v... Và nếu không có câu khởi động không biết Hội Quán Cười chúng ta có vì buồn ngủ mà hết cả ý thơ cho hôm nay?
Ngủ là cái việc của em
Việc gì bác phải lon ton xen vào
Ngủ là hạnh phúc tối cao
Quên đi phiền muộn đớn đau hằng ngày
Em nói cho bác mà hay
Tàu xe là chốn ngủ say nhất trần
Ngủ cho khoẻ khoắn tinh thần
Ở nhà vợ quản, mấy lần ngủ ngon
Đi chuyến Hà Nội-Sài Gòn
Một giấc tới bến thì còn gì hơn
Ghế kia trơ trọi trống trơn
Em gửi cái "cẳng" - làm ơn đi mà
Hạnh phúc ở đâu mà ra
Là điều giản dị như là ngủ xe
Thế nên bác chớ "le te".
Lên tàu anh mới nằm ngay
Tàu vừa rời bến đã say giấc nồng
Người người qua lại như không
Tranh thủ mà kéo đèo bồng làm chi
Trời chiều ngã bóng cây si
Cạnh bên ghế trống để thì chẳng ai
Thôi thì mình cứ lai rai
Gác chân qua bển bác tài biết đâu
Pi pô tàu chạy kệ tàu
Khò khò ta ngáy ai sầu kệ ai
*